cô vợ nữ cường của chu tổng

Hai người thiếp ở Nam chàng tại Bắc, cứ thế yên ổn làm đôi vợ chồng trên danh nghĩa một thời gian dài. Mãi đến một hôm nào đó, Tê Trì lặn lội vạn dặm tìm chồng, bắt đầu ra tay hào phóng chi hết vốn liếng cho phu quân của mình…. Nên mới có câu: “Đôi ta vốn Chương 52 Tôi cấm anh xúc phạm cô ấy. Cập nhật chương mới nhất tại Truyenhayonline.com. Tại công viên. An Hạ và Ân Khánh đang ngồi kế nhau, hai người nhìn thẳng về phía trước không nói lời nào. Tay nắm chặt lấy túi xách, trong lòng rối ren không biết nên mở lời nói Bạn đang đọc bộ truyện Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng của Quỷ Quỷ tại Truyenonline123.net . Bộ truyện Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng thuộc thể loại (Ngôn tình) là Sự kết hợp độc đáo của tác giả Quỷ Quỷ, tạo nên một câu chuyện vô cũng hấp dẫn. Chương 122: Gửi người anh thương. Nghe tin cô tỉnh lại mọi người lập tức chạy đến bệnh viện ngay, chỉ có Thiên Bảo là được mọi người giấu không cho bé biết tình hình của mẹ mình mấy tháng nay. Di Nhã và Ân Khánh luôn viện lý do cô đi công tác chưa về kịp, phải Tờ Business Insider vừa công bố danh sách 15 nữ tỉ phú tự lập giàu nhất thế giới với tổng tài sản vượt 53 tỉ USD. Đáng chú ý là trong danh sách này có tới 5 gương mặt châu Á và điển hình nhất trong đó phải kể đến Trần Lệ Hoa – vợ của […] Truyện Cô Vợ Nữ Cường Của Tổng Giám Đốc Chu Hạo Full. Đánh giá: 8.2/10 từ 495 lượt. Bộ Truyện cô vợ nữ cường của tổng giám đốc chu hạo full thuộc ngôn tình sủng sắc hay, cập nhật nhanh mỗi ngày. Các bạn theo dõi và chỉnh cỡ chữ, màu nền phù hợp nhé.Chúc các Chu Hạo nhíu chặt mày lại khó chịu buông tay đang nắm cằm cô ra và đi nhanh ra cửa. Mở mạnh cửa ra lạnh lùng nhìn quản gia. “Xuống dưới đi, chúng tôi xuống sau.”. Quản gia bị khí thế hung hăng của anh mà rung người khiếp sợ, cúi đầu lui về sau một bước. Đến khi Đúng 35 năm trước, chính tại trụ sở UNESCO tại Paris, Khoá họp lần thứ 24 của Đại Hội đồng UNESCO đã ra Nghị quyết vinh danh Chủ tịch Hồ Chí Minh, Bác Hồ chiều chuộng của chúng ta là “Anh hùng giải phóng dân tộc và Nhà văn hóa kiệt xuất”. gohetualind1972. Trong màn đêm tĩnh lặng không một bóng người qua lại cộng thêm ánh đèn mờ ảo tạo cho chúng ta cảm nhận được không gian vô cùng yên tĩnh đến đáng sợ. Nơi đây là một mảnh đất bỏ hoang, ban ngày sẽ có những người lớn tuổi đi lại đây để tập thể dục còn về ban đêm thì không có một ai dám lại nơi này. Bởi vì sắc trời âm u, đường xá lại vắng vẻ nên mọi người cũng hạn chế đi đêm đến chỗ hoang vu không người vậy mà giờ đây Chu Hạo có thể đứng dựa lưng vào thân xe, miệng phì phèo điếu thuốc trên tay. Anh rất ít khi hút thuốc bởi nó không tốt cho sức khỏe. Nhưng những lúc tâm trạng như thể này một ly rượu, một điếu thuốc trong tay thì còn gì khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo ấy giờ đây còn được bao nhiêu tia có sức sống?Chỉ mới có mấy tiếng trôi qua mà như đã qua mấy năm, mặt anh phờ phạc trông thấy, ánh mắt mệt mỏi nhìn về phía đồng cỏ trước chỉ có những ánh sáng len lỏi lúc ẩn lúc hiện nhưng anh thấy được những ngọn cỏ đó đang đung đưa trong đông sắp đến rồi, không biết cô ấy có biết giữ ấm cho cơ thể hay không?Anh từ từ khuy chân xuống rồi ngồi bệt luôn xuống đường, một chân co lại để làm điểm tựa cho bàn tay đang cầm thuốc gác lên."Xin lỗi em An Hạ! Anh biết anh sai rồi, em có thể về với anh được không?""Là anh cố chấp biết rõ bản thân đã rung động trước em mà vì lòng tự tôn của bản thân nên luôn chối bỏ nó.""Tại sao mày lại luôn tự lừa dối mày thế hả Chu Hạo? Kết quả như ngày hôm nay mày đáng bị như vậy, bà nội nói đúng, Thiên Băng và ngay cả Hàn Thiên cũng nói đúng luôn. Họ đã lên tiếng cảnh cáo mày từ trước rồi nhưng lúc đó mày lại không nghe." Nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ rơi xuống ngày một nhiều hơn, anh chưa từng khóc vì ai, duy chỉ có cô là người đầu tiên cũng là người duy Hạo ngồi ở đó rất lâu, đến khi thấy đã hơn một giờ sáng mới chịu đứng lên vào xe lái chạy về biệt nay đổi với anh dài quá nhưng cũng đau quá. Quản gia Lý thấy anh tiều tụy như vậy ngay lập tức hốt hoảng ra mặt, bà chạy nhanh đến đỡ lấy anh. Sở dĩ bà còn thức là vì không thấy thiếu gia về nên lo lắng ngồi đợi đến giờ."Thiếu gia cậu làm sao vậy?"Chu Hạo lắc đầu với bà xong đi thẳng lên lầu không nói một tiếng nào. Ngay lúc này, anh không muốn nói chuyện với một ai hết, anh muốn bản thân được yên tĩnh để suy nghĩ lại những lỗi lầm của mình. Quản gia Lý không biết phải làm sao đối với anh nên chỉ đành thở dài xong liền trở về phòng. [.]Hôm sau Chu Hạo dậy sớm và đến công ty ngay, nguyễn một đêm qua anh đã cố gắng để suy nghĩ xem có cách nào liên lạc được với cô hay không và anh đột nhiên nhớ đến người bạn của mình mà không kịp ăn sáng đã vội đi A thấy anh đã ngồi vào xe vội đánh tay lái chạy đi, vừa quan sát đường cậu vừa báo cáo với anh. Ánh mắt của cậu có chút e dè nhìn vào kính để xem tâm trạng của anh như thế nào. Lần trước Tổng giám đốc nói nếu không tìm được thiếu phu nhân sẽ đuổi việc cậu, nhưng cậu đã tìm mấy ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng của thiếu phu nhân đâu cả."Xin lỗi sếp, tôi đã cố gắng lục tung mọi chỗ ở các thành phố trong nước rồi nhưng mà vẫn không tìm được An Hạ tiểu thư.""Tôi biết rồi, cậu cứ tiếp tục tìm đi rồi báo lại cho tôi."Cứ nghĩ anh sẽ nổi cơn thịnh nộ nhưng Tiểu A thật không ngờ anh hôm nay lại có thể trả lời bình tĩnh như thế, nhưng có gì đó không đúng thì phải. Sắc mặt hôm nay của Tổng giám đốc sao xanh xao quá, cậu khẽ lên tiếng"Tôi thấy mặt mũi của anh không được tốt cho lắm có cần kêu bác sĩ đến không?""Không cần, sức khỏe của tôi, tôi tự biết nó như thế nào.”Bước vào phòng làm việc, anh đi bàn và lấy điện thoại ra gọi cho người mà mấy tháng nay anh không thấy mặt.[...]Hàn Thiên từ bữa đó cho đến nay không có nhắc thêm về vụ của Chu Hạo với An Hạ nữa, cậu sợ cô kích động mà ảnh hưởng đến đứa bé nên chọn cách im nay cậu và cô cùng nhau ra ngoài mua một chút đồ cho hai mẹ con, sắp tới cậu có rất nhiều công việc cần phải giải quyết sợ không qua đây kịp thời gian cô dự sinh. Cho nên cậu quyết định dẫn cô đi chọn đồ trước coi như quà gặp mặt với đứa nhỏ. Trong khu thương mại mua sắm lớn bậc nhất ởthành phố New York, An Hạ tay xoa nhẹ chiếc bụng đã nhô cao của mình rồi cẩn thận bước đi về phía trước. Hàn Thiên đi phía sau có gì biết mà đỡ lấy cô cho dễ dàng, từ góc nhìn này cậu thấy cô sao mà nhỏ bé quá. Thực tế cô chỉ cao một mét sáu còn cậu cao tận một mét tám mươi lăm thì thử hỏi sao mà so với thân hình cao lớn của cậu nhìn cô như thế lại thêm việc bản thân đang mang thai, nghĩ tới việc sau này một mình An Hạ nuôi thêm đứa bé thì thật là một điều khủng khiếp với cậu. Có phải tình mẹ con nó rất là thiêng liêng hay không? Có thể khiến cho cô ấy bất chấp tất cả để giữ lại đứa nhịn không được nữa đi lên trước sánh ngang với cô rồi thận trọng hỏi“Em định sinh bé ra rồi sẽ làm gì để nuôi bé lớn lên?" An Hạ đang nhìn ngó xung quanh xem những đồ vật trang trí trong trung tâm đến mê mẩn, khi nghe Hàn Thiên đột ngột hỏi mình như vậy lúc đầu cô có chút giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại được tinh thần. "Rồi sẽ có cách thôi, em không tin bản thân lại tệ đến mức ngay cả con của mình cũng nuôi không được.""An Hạ! Hay em về nước đi, anh sẽ cho em vào công ty của anh làm.”Suy đi nghĩ lại cậu thấy chỉ có cách này là hợp lý và tốt nhất, nếu cô sợ làm phiền cậu thì cậu sẽ xin cho cô vào làm công ty của Lãnh cậu có ý tốt với mình nhưng An Hạ đã có dự tính riêng của mình sao có thể đồng ý với cậu được, hơn nữa cô chưa muốn về lại Thành phố A ngay lúc này. Đợi năm năm nữa cô sẽ về đó và lúc đó cô đã biến thành một người Hạ quay người sang ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt xuất hiện tia cười cố nhón người lên lấy tay vỗ mấy cái lên vai cậu."Anh đừng có lo cho em nữa, em đã có kế hoạch cho mình hết rồi anh cứ yên tâm mà lo việc của anh đi.” Hàn Thiên nhìn cô chỉ biết thở ra một hơi, đưa tay ra choàng qua vai An Hạ ôm cô kéo đi. Nếu cô đã nói như vậy cậu cũng không nói gì thêm, đến khi cô gặp khó khăn cậu sẽ tìm cách giúp sau cũng người vừa cười nói vui vẻ vừa đi lại cửa hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh, trước hết là chọn đồ cho bé cưng sau đó sẽ là đồ cho cô."Anh nhìn xem bộ này nó có dễ thương không?" Cô đưa một bộ đồ dành cho bé gái màu hồng nhạt đưa lên trước mặt cậu hỏi, xong để tay lên bụng miệng cười hạnh phúc thì thầm."Nhưng không biết cục cưng là trai hay gái nữa, liệu bây giờ chúng ta mua có quá sớm hay không? Bởi vì em không muốn biết giới tính của con trước nên khi siêu âm đã căn dặn bác sĩ không được nói.""Không sớm, không biết giới tính của con thì mua cả hai. Em định chỉ sinh một đứa thôi sao?" Bị cậu trêu, miệng cô cười gượng gạo đáp trả. Có thể chỉ có đứa này thôi, bởi cô không tính lấy thêm chồng thì đào đầu ra đứa thứ hai. Điện thoại trong túi Hàn Thiên đột nhiên reo lên, cậu lo nhìn cô nên cứ thế bấm nút nghe đến khi đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc miệng mới thu lại nụ cười.“Mày gọi cho tao có việc gì?” "Buông ra, thả tôi ra, Chu Hạo anh làm gì vậy? Mau bỏ tôi ra.""Câm miệng."Hôm nay là ngày kết hôn của Tổng giám đốc Chu thị, bên ngoài mọi người đều thấy đây là một cặp đôi vô cùng hạnh phúc nhưng bên trong nó lại không như Hạo từ trên xe Rolls-Royce đời mới bước xuống, sau đó đi vòng qua phía bên kia năm lấy cổ tay An Hạ lôi kéo cô một cách thô bạo vào Hạ là cô dâu mới được gả cho Chu Hạo dưới sự ép buộc của bà nội quản gia thấy thiếu gia của mình hành động như vậy với thiếu phu nhân thì hai đầu lông mày vô thức nhíu lại tỏ vẻ lo lắng, bà đi đến trước mặt Chu Hạo ngăn cậu lại."Thiếu gia! Cậu làm gì vậy? Thiếu phu nhân mới về nhà chúng ta nên còn có vẻ lạ lẫm chưa quen nơi này, cậu làm như thế càng làm cho cô ấy lo sợ thêm thôi. Cậu bình tĩnh buông thiếu phu nhân ra đi rồi có gì thì từ từ mà giải quyết, chứ đừng động tay động chân như thế không hay.”Chu Hạo lạnh lùng lên tiếng"Tránh ra.""Thiếu gia cậu...”"Tôi nói tránh ra”Nhìn thấy Chu Hạo tức giận, bác quản gia cảm thấy hơi chăm sóc thiếu gia từ nhỏ nên làm sao không hiểu tính tình của cậu được, nhưng hôm nay là ngày cậu kết hôn mà lại đối xử tệ với cô dâu của mình như vậy rồi, có lẽ cuộc sống sau này của thiếu phu nhân sẽ khổ lắm đây. Bác quản gia thở ra một hơi rồi lén nhìn qua An Hạ với ánh mắt thông cảm cùng chua xót cho Hạ nhận được ánh mắt của bà mà sống mũi cay cay, xong cô chỉ biết cúi mặt xuống không dám đối diện với cái nhìn thương xót đó của bà chỉ mới về đây chưa đến một ngày mà đã bị người chồng trên danh nghĩa này thô lỗ mạnh bạo như vậy rồi. Thấy cô không dám nhìn mình, quản gia Lý cũng thức thời mà tránh sang một bên nhường lối đi cho hai người. Chu Hạo thấy vậy, liền không chút do dự nắm tay cô mà mạnh mẽ kéo lên lầu không nói tiếng nào."Buông ra, đau quá tôi có làm gì anh đâu.” An Hạ ở đằng sau không nhịn được mà kêu lên, cùng với đó là cố gắng thoát khỏi bàn tay đang nắm của anh. Nhưng cô là con gái sao có thể chống lại được sức một người đàn ông cao to như anh. Hết cách, cô đành im lặng mặc cho anh muốn làm gì thì làm.[...]Bước vào Hạo ném An Hạ lên Hạ hốt hoảng cùng choáng ván một phen, chưa kịp định hình đã bị thân thể cao lớn của anh đè lên, rồi nhanh Cảm giác bây giờ của cô là nghẹt thở, khó chịu, mắt cũng như cắt dùng tay ra sức bóp lấy cổ Hạo bắn ánh mắt đỏ ngầu giận dữ về phía cô, rồi chất vấn."Nói, cô đã dùng kế gì để được bà nội và ba tôi chấp nhận cô?""Tôi...tôi"An Hạ rất muốn trả lời nhưng cổ bị anh giữ chặt nên những lời nói cũng bị chặn lại, xong chỉ biết đưa mắt nhìn Hạo không nghe được câu trả lời từ cô thì càng tức điên lên.“Tôi hỏi sao cô không trả lời hả?” càng nói anh càng dùng sức ở bàn tay hơn.“Thả...thả.”Cô thật sự chịu hết nổi rồi, nếu cứ bị anh ta làm như thế này thì cô nhất định sẽ mất mạng, cô phải nghĩ cách để tránh thoát mới Hạ vùng vẫy lấy hai tay gỡ bàn tay anh ra, nhưng dù cô cố đến mấy cũng không thể tách ra lát bắt đầu mệt mỏi và đầy tuyệt vọng nên buông thả hai tay xuống, rồi cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại cho anh muốn làm sao thì thấy được ánh mắt chịu chết của cô thì nhếch môi cười một cách khinh bỉ nói"Cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng cho cô chết vậy sao?”"Một người nham hiểm như cô cực khổ lắm mới vào được nhà họ Chu này, thì làm sao tôi có thể cho cô ra đi một cách thanh thản như thế. Tôi sẽ khiến cho cô phải hối hận về những gì mà cô đã gây ra."Chu Hạo chậm rãi nới lỏng tay ra, rồi thu tay về. Cổ cô được thả lỏng thì lập tức truyền đến những trận ho sặc sụa và cố gắng hít thở để trở lại trạng thái bình thường, xong nhìn anh."Tôi không phải là người như thế.”Chu Hạo lạnh nhạt nhìn cô xong lấy bàn tay vuốt ve dọc má cô, An Hạ muốn né tránh nhưng anh đã nhanh hơn bóp lấy cằm cô lại, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, rồi nghiến răng nói“Cô còn non lắm nên đừng có diễn trước mặt tôi, bà và ba tôi cô có thể qua mặt nhưng tôi thì không."Cô nhìn thắng vào mắt anh, giọng thều thào hỏi "Tại sao anh không nghe tôi giải thích? Nếu anh ghét tôi thì sao phải cưới tôi về?"Nghe được câu hỏi của cô, anh liền bật cười rồi từ trên cao đưa ánh mắt câm thù về phía cô."Cô nghĩ tôi muốn cưới cô sao? Cũng do cô mà người con gái tôi yêu mới bỏ tôi đi, cô nghĩ xem tôi nên tính sổ với cô sao đây?”"Tôi không có làm gì cả, anh buông tha cho tôi đi.” "Buông tha? Cô đừng mơ tưởng, tốt nhất nên ngoan ngoãn mà thực hiện nghĩa vụ của một người vợ đi.” Nói xong Chu Hạo đưa tay lên tháo cà vạt xuống, tiếp sau đó là cởi áo khoác ra rồi bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi. An Hạ thấy những hành động như thể của anh thì liền hoảng sợ lo lắng mà lui ra sau, tới khi chạm đến bức tường sau lưng thì mới ngừng lại, đưa ánh mắt phòng bị nhìn anh."Biết sợ rồi sao? Có muộn rồi không?” “Anh...anh muốn làm gì? Tôi... tôi muốn đi tắm rồi nghỉ ngơi, cả ngày hôm nay đã quá mệt rồi.” Cô nói xong thì bước nhanh xuống giường toan tính chạy vào nhà tắm, nhưng khi chân vừa đụng xuống sàn thì lập tức bị Chu Hạo tóm được, rồi quăng mạnh lên giường. Hạ Du cảm nhận được cái đau đớn truyền đến, xong nhu mài hỏi anh"Anh làm gì thế? Tôi...tôi muốn đi tắm.”Lúc này Chu Họa đã cởi bỏ hết tất cả các cúc áo ra, xuất hiện trước mặt An Hạ giờ đây là một thân hình đẹp một cách hoàn mỹ. Cơ ngực săn chắc với sáu múi cuồn cuộn, cô nhìn thấy thì bất giác mặt đỏ ứng không thể trách cô vì đây là lần đầu cô thấy thân thể trần trụi của đàn Hạo thấy mặt cô đỏ lên thì liền cuối người xuống, kề môi gần lỗ tai cô rồi thì thầm"Sao? Cô đang có ham muốn với cơ thể tôi chứ gì? Cô muốn lên giường với tôi lắm rồi đúng không?”" nói bậy bạ gì đó, tôi không hề có ý đó.”An Hạ quay mặt ra chỗ khác không dám nhìn anh thêm nữa, cô rất muốn chạy trốn ngay lúc này, cô không còn mặt mũi nào mà có thể ở đây được sao lại cảm thấy ngượng ngùng ngay lúc này chứ, bây giờ điều cô nên làm là phải ngăn chặn lại hành vi của anh mới đúng. Vì sự hấp dẫn của anh mà khiến cô suýt chút nữa quên luôn nghĩa vụ bảo vệ thân thể của mình cho thật tốt. Dù biết đã là vợ chồng với nhau thì chuyện này sẽ phải xảy ra, nhưng anh đã nói lấy cô vì trả thù thì cái quý giá này cô không muốn dành cho người không yêu mình.“Hừ! Người như cô không biết ngủ với biết bao nhiêu thắng rồi mà còn ở đây giả bộ thanh cao trước mặt tôi. Tôi đây thấy nhiều rồi, muốn lạc mềm buộc chặt với tôi à?” Cô nghe anh chế nhạo mình thì không nhịn được quát lớn."Anh không được nói tôi như vậy, anh dựa vào cái gì mà có thể phán xét con người tôi?"Thấy An Hạ tức giận anh đột nhiên cười phá lên thật to"Ha ha ha"Cười xong Chu Hạo lấn nhanh tới ép An Hạ nằm xuống. Bỏ mặc sự phản kháng mạnh mẽ của cô mà mạnh bạo xé rách bộ váy cưới cô đang mặc trên người. An Hạ vô cùng khiếp sợ trước hành động của anh, cô ra sức vùng vẫy, hai tay gắt gao ôm lấy ngực bảo vệ cơ thể không cho anh nhìn thấy."Che cái gì? Đâu phải lần đầu cơ thể cô được đàn ông ngắm, không biết cô đã nằm dưới thân bao nhiêu thằng đàn ông rồi mà còn bày ra bộ mặt như ai cưỡng bức cô tới nơi vậy.”Cô trừng mắt cảnh cáo anh."Anh buông tôi ra..anh mà dám làm gì tôi... tôi.. báo công an vì tội anh làm nhục tôi đấy.”An Hạ cố gắng trấn an bản thân nhưng cô sai rồi, người ở trước mặt cô là Chu Hạo. Tổng giám đốc tập đoàn Chu thị thì có gì khiến cho anh ta sợ."Đây là chuyện vợ chồng nên làm cô kiện được gì?”Anh nhấn mạnh hai chữ vợ chồng với cô. Cô không chịu thua mà tìm cách khích bác anh."Tôi không tự nguyện anh cũng không được làm càn, không tôi, tôi sẽ la lên đó.""La đi, la lớn lên đi xem ai sẽ cứu cô, ngoan ngoãn mà làm tròn nghĩa vụ của một người vợ đi.”Anh trợn to mắt thách thức cố.“Không không...ưm...ưm.”An Hạ tính phản bác lại nhưng đã bị anh mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô ra sức đưa tay đánh trên lưng anh, Chu Hạo vẫn mạnh bạo mà chuyển từ môi hôn xuống cổ, rồi xuống xương quai xanh gợi cảm của Hạ khó chịu trong người mà uốn éo cơ thể, cô đó giờ không có tiếp xúc thân mật với đàn ông, nên cô cũng không biết được cảm giác khó chịu trong người bây giờ là như thế nào. Nhưng cô biết cô sắp bị anh hành hạ rồi, cô không muốn lần đầu tiên của mình lại mất vào hoàn cảnh này, cô thật sự không Hạ nhìn anh nghẹn ngào nói“Anh tha cho tôi đi...tôi cầu xin anh.”Khi nói xong câu nói đó thì thật sự cô không kiềm chế được nữa mà rơi nước Hạo mặc kệ cô mà mạnh mẽ kéo hai tay cô ra, sau đó hai bầu ngực sữa đầy đặn nhảy ra xuất hiện trước mắt anh, anh khẽ nuốt nước miếng một cái, xong không chần chừ mà cúi xuống ngậm lấy một bên quả anh đột nhiên hành động như thế làm cô không kịp phản ứng mà chỉ biết rên lên một tiếng " ưm" xong cong người Hạo sau khi trêu đùa thỏa thích thì liền mạnh mẽ lôi kéo quần nhỏ của cô đang trong trạng thái vừa sung sướng vừa khó chịu thì cảm giác được anh cởi quần lót của mình, thì liền giật mình la lên phản khán mạnh kiềm chặt cơ thể cô lại, rồi kéo hai tay cô khống chế trên đỉnh đó tách chân cô ra, không chút do dự mà đâm mạnh vào."Aaaaaaa...đi ra đau quả.”Nước mắt vô thức chảy ra ngày một nhiều, lòng bàn tay của cô bây giờ đã bắt đầu rớm máu vì cô bấu mạnh vào, khuôn mặt đầy sự tuyệt vọng trên nói giọng đầy đau đớn cùng oán hận."Tôi hận anh, tôi ghét anh.”Cô càng chửi mắng anh thì anh càng luân chuyển mạnh hơn, khiến cô từ đau đớn dần chuyển sang thở dốc kịch liệt, sau đó thì cùng hòa nhịp vào với một đêm đó anh hành hạ cô tới ngất xỉu vài lần xong gần rạng sáng mới buông tha cho cô, có lẽ đây sẽ là ngày mà cô khó quên nhất trong cuộc đời nó làm cô cảm thấy bản thân tủi nhục, xấu hổ, cô không có cảm giác gì gọi là thân mật với chồng, mà cô có cảm giác bản thân bị người ta đang cưỡng hiếp hôm Hạo từ trên lầu đi xuống với vẻ mặt không mấy vui vẻ, hơi thở cũng trở nên nguy tối hôm qua nó như mang đến một sự sỉ nhục đối với anh, nếu không phải vì trả thù thì đừng mong anh muốn đụng chạm vào cô dơ bẩn như cô ta chỉ khiến anh thêm chán ghét. Nhưng có lẽ mãi sau này anh sẽ phải hối hận về những gì mà mình đã suy nghĩ ngày hôm nay. Lúc anh tiến vào cô ấy, anh bị sự tức giận của bản thân mà không để ý đến cô ấy đau đớn như thế nào vì chịu sự thô bạo của anh. Nếu giây phút ấy anh để lại một tia lí trí thì có thể nhận ra cô ấy là lần đầu, chứ không như anh cài cúc áo anh vừa kêu lên"Quản gia."Quản gia Lý trong bếp nghe thấy anh gọi thì lập tức dừng lại mọi công việc mà chạy vội lên, rồi đứng thẳng người cung kính nói"Thiếu gia! Cậu kêu tôi có gì căn dặn?” Chu Hạo không cảm xúc lên tiếng"Hôm nay bỏ đói cô ta, nói tất cả người hầu là không được cho cô ta ăn bất cứ thứ gì. Còn nữa, lên kêu cô ta thức dậy và lau dọn hết căn biệt thự này cho tôi. Ở cái căn nhà này cô ta không xứng làm chủ mà chỉ là một con ở được tôi mua về.”Quản gia Lý nghe xong rùng mình một khi nào thiếu gia trở nên tàn nhẫn như vậy? Không cho ăn đã quá lắm rồi, mà còn bắt phu nhân phải dọn tất cả mọi thứ ở biết căn biệt thự này nó lớn như thế nào, hằng ngày người giúp việc phải hơn bảy người mới có thể dọn dẹp sạch sẽ. Thế thì mỗi một mình thiếu phu nhân làm sao cô ấy có thể làm hết?Không nghe tiếng quản gia trả lời, anh nhíu mày quay qua hỏi"Nghe không rõ?"Lúc này quản gia mới phục hồi lại tinh thần, gấp gáp trả lời"Không, không tôi nghe rất rõ ạ. Nhưng mà thiếu gia, thiếu phu nhân là con gái tay chân yếu đuối nếu để cô ấy làm hết, thì e là sức của cô ấy sẽ chịu không nổi.”Chu Hạo không vui nhìn bà."Bà nhiều lời quá rồi đấy, tôi tôn trọng bà nhưng không phải cái gì cũng sẽ bỏ qua.”Biết anh không vui quản gia cũng không dám xía vào chuyện của hai người nữa, mà lui ra sau một bước, khẽ gật đầu với anh.“Xin lỗi thiếu gia, tôi không có ý đó tôi sẽ nói lại với thiếu phu nhân.”"Hu!"Anh nóng giận hừng hực đi nhanh ra xe và không thèm để ý tới bà, nếu ở đây lát nữa thế nào cũng sẽ thấy mặt của cô ta. Anh thà nhìn mấy con ở quán Bar, chứ không muốn nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét gia đợi anh đi rồi mới thở ra một hơi, cảm thương cho số phận của người con gái không biết giữa họ có nỗi lòng gì không nói ra, nhưng bà thật sự đau xót cho thiếu phu nhân khi bị thiếu gia đối xử như vậy. Đôi lúc bà không hiểu tại sao thiếu gia không yêu thiếu phu nhân nhưng lại muốn cưới cô ấy về, chỉ để trừng phạt thôi sao?Lắc đầu một cái, bà quay người bước lên lầu.[...]An Hạ trải qua trận giày vò của anh mà thân thể giờ đây chỉ toàn là đau đớn, cô lê tấm thân đầy những dấu vết hoan ái mà chậm rãi đi vào nhà vệ mình trong gương cô nhớ lại những ủy khuất mà anh đã gây ra cho mình đêm qua, cô ôm lấy thân thể ngã khụy xuống sàn khẽ lẩm bẩm"Chu Hạo! Tôi không gây thù oán gì với anh cớ sao anh lại làm thế với tôi? Nếu không phải vì mọi người năn nỉ cầu xin uy hiếp tôi, thì còn lâu tôi mới chịu gả cho một tên khốn nạn như anh.”Mắt cô thể lương nhìn về một hướng, số phận của cô không thể cứ như vậy mà thua dưới tay anh. Cô không phải là một cô gái yếu đuối mà ai muốn làm gì cũng được. Đây chỉ mới là bắt đầu, phía sau còn nhiều chông gai mà cô cần phải vượt qua và cô không cho phép bản thân mình gục ngã, yếu chặt tay lại, cô nghiến răng nói thầm"Chu Hào! Tôi sẽ bắt anh trả giá với những gì mà anh đã gây ra, ngày đó sẽ không xa đâu.”Cô hít thật sâu vào để điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó vịn lấy vách tường kế bên mà chậm rãi đứng lên. Nhìn bản thân trong gương một lần nữa, bây giờ nó tàn tạ đến nỗi mà cô còn không nhận ra đó là mình. Chỉ trong một đêm nó đã thay đổi hoàn toàn như thế sao?Cô khẽ nở nụ cười trấn an bản thân rồi bắt đầu bước vào bồn tắm và nằm xuống thư giãn. Hôm nay là ngày Chu Hạo và Uyển Nhi đính hôn với nhau, sau khoảng thời gian dài suy nghĩ và dưới sự ép buộc, hối thúc của Tống Lệ cộng thêm sự thờ ơ không quan tâm của nội Chu và Thiên Băng đã khiến Chu Hạo phải chấp nhận chuyện Nhi nhìn mình trong gương khẽ nhếch môi, trong gương cô ta diện một bộ váy cưới sang trọng màu trắng tinh khôi. Đây là mẫu váy cưới được Tống Lệ cho nhà thiết kế bên Pháp làm riêng cho cô bản thân được coi trọng như thế trong lòng cô ta càng tỏ ra kiêu ngạo với người làm trong gia đình phòng đột nhiên bật mở ra, đi vào trong chính là Tống Lệ. Bà ta thấy Uyển Nhi ngồi đó mặt lộ rõ nét tươi cười nhấc chân bước từng bước đi về phía cô đến trước mặt bà ta để tay lên vai Uyển Nhi."Chúc mừng con sắp trở thành phu nhân của Chu Thị."Uyển Nhi xoay người sang giả vờ bộ dạng ngượng ngùng, cúi mặt xuống ấp úng nói" không ngờ sẽ có ngày được làm vợ của Hạo một cách chính thức như thế này."“Đứa ngốc, con là người mà Chu Hạo yêu nhất thì sớm muộn gì con cũng sẽ gả cho nó mà thôi, con có gì đâu mà phải xúc động như thế.""Dạ"Tống Lệ vỗ nhẹ mấy cái lên mu bàn tay Uyển Nhi, nói giọng dụ dỗ."Nào, vậy bây giờ kêu ta một tiếng mẹ chồng xem sao. Ta chờ tiếng kêu này của con lâu lắm rồi đấy.”Nhân lúc Tống Lệ không để ý, Uyển Nhi khẽ nhếch mày một cái, lòng thầm khinh bỉ bà ngờ bà ta lại dễ bị dụ như vậy, có thể bị mình qua mặt dễ dàng như thế."Sao còn ngây ra đó, con kêu đi chứ.”Tổng Lệ đưa ánh mắt mong đợi nhìn cô ta, bà nhìn cô ta như một đứa dâu ngoan của đúng thôi, so về địa vị, ngoại hình thì chỉ có Uyển Nhi là bà cảm thấy xứng đôi với Chu Hạo nhất. Người sợ bị mất mặt về gia thế như Tống Lệ thì đây là một hôn nhân cực kì tốt trong mắt bà ta.[.Trong căn phòng kế bên phòng của Uyển Nhi, Chu Hạo thần thờ nhìn cảnh vật bên như vậy mà đã trôi qua ba tháng rồi, kể từ ngày gặp An Hạ ở căn nhà hoang để ký giấy ly hôn thì cho đến nay cũng không còn thấy mặt của cô A đứng phía sau, thở dài nhìn Tổng giám đốc của mình đứng bơ vơ bên đó. Cả hai lần kết hôn của bản thân đều bị người ta bắt ép mà không được quyền quyết phúc của bản thân không được lựa chọn thì có thể hạnh phúc hay không?Có điều cậu không hiểu là lúc trước có phu nhân rồi thì Tổng giám đốc muốn ly hôn để cưới Uyển Nhi, bây giờ chuyện đó sắp thành sự thật rồi thì giám đốc lại không chăng anh nhớ phu nhân và hối hận rồi?"Tổng giám đốc! Anh làm sao thế? Hôm nay là lễ đính hôn của anh và cô Uyển Nhi, anh nên vui vẻ mới đúng chứ."Hai tay để bên người bỗng siết chặt lại, cố kìm nén cảm xúc khó chịu trong vẫn nhìn chằm ngoài kia, miệng bất giác mở ra nói“Cậu nghĩ xem bây giờ An Hạ đang ở đâu?""Tôi..tôi nghĩ cô ấy đang đi tìm hạnh phúc của đời mình rồi, tôi thấy cô ấy xứng đáng có được điều đó.”Tiểu A nhìn bóng lưng cô đơn của anh và cố tình nói những lời đó để kích thích xem anh phản ứng như thế nào. Cậu muốn xem Tổng giám đốc có tình cảm với thiếu phu nhân hay cậu nghĩ nhiều rồi, trên mặt Chu Hạo vẫn thảnnhiên không xuất hiện tia biểu cảm nào khó chịu, thay vào đó là bình tĩnh xoay người lại đi ra ngoài."Chúng ta nên đến buổi lễ thôi."[.Hàn Thiên tức giận khi nghe được Chu Hạo đã đồng ý lời yêu cầu của người nhà mà đính hôn với Uyển không thèm đến tham dự mà đặt vé máy bay, bay qua Mỹ tìm An Nhã từ nhà bếp đi lên cầm lấy đĩa trái cây đặt lên bàn cho An Hạ. Cô ở với An Hạ mà từ một luật sư không hay vào bếp mà nay phải tập làm công việc nội Hạ nằm trên ghế, tay cầm lấy trái dâu vừa ăn nhồm nhoàm vừa đưa mắt nhìn một bộ phim tình cảm đang chiếu trên khi cô trải qua thời kỳ ốm nghén kinh khủng của những tháng đầu thai kỳ thì giờ đây An Hạ đã có thể ăn được mọi thứ, thậm chí cô còn ăn rất nhiều Hạ thường nói đùa rằng, cô ấy ăn bù cho những tháng mình bị cấm Nhã ngồi xuống kế bên cô, tay không tự chủ được mà vuốt ve phần bụng hơi nhô lên của An Hạ. Miệng khẽ nói"Bé cưng có vẻ ngày càng lớn rồi."“Dĩ nhiên, dưới sự ăn mất kiểm soát của mình thì đứa bé sẽ thật khỏe mạnh mà lớn nhanh."Miệng thì ngậm một đống trái cây nhưng cô vẫn cố nói lên niềm tự hào mà bản thân làm vì cửa đột nhiên reo lên, Dĩ Nhã vội đứng dậy đi trước mặt cô ấy bây giờ chính là Hàn Thiên, Di Nhã liếc mắt nhìn vào trong nhà, đáy mắt hiện rõ tia lo không thể để anh ta thấy bộ dạng của An Hạ ngay lúc này được."Anh tới đây khi nào thế?"Hàn Thiên cứ nghĩ người đi ra là An Hạ định tạo bất ngờ cho cô nhưng không ngờ người mà mình gặp lại là cô luật sư của cô.“Tôi đến tìm An Hạ."“Cậu ấy không có ở đây.”Di Nhã vội nói ngay, nhưng An Hạ ở trong vì thấy cô ấy đi ra ngoài lâu quá mà nói vọng ra."Ai đấy Nhã?"Di Nhã muốn khóc thét trong lòng, trong khi cô cố giấu giếm không để Hàn Thiên phát hiện thì chính An Hạ là người đã phá hết mọi chuyện của cô."Vì sao cô lại nói dối tôi?"Hàn Thiên không để ý đến Di Nhã nữa mà đẩy cô ấy ra bản thân lách người đi vào trong."Em dâu."Thấy cô ngồi quay lưng về phía mình, cậu hét lớn Hạ đang cắn miếng táo, nghe tiếng kêu giật mình đánh rơi luôn miếng còn lại chưa kịp bỏ vào quay mặt ra sau bắt gặp Hàn Thiên đứng yên ngay đó, ánh mắt xuất hiện tia cười, cô đứng ngay dậy chạy thật nhanh lại sà vào lòng cậu."Anh qua đây từ lúc nào sao không nói em một tiếng để em ra đón."Hàn Thiên đưa tay ra ôm lấy cô, tay xoa nhẹ lên mái tóc An Hạ một cách nuông phụ nữ này luôn khiến cho cậu mỗi khi nhìn thấy đều muốn bảo vệ, che chở mà không hề xuất hiện một thứ gì gọi là tình cảm nam nữ giữa hai Nhã đứng phía sau, hai tay đan vào nhau, hai đầu lông mày nhíu chặt sát như thế thì bị phát hiện cho mà cảm giác có cái gì đó lạ lạ, cậu kéo cô ra rồi nhìn từ trên Hạ mặc một chiếc váy khá rộng, mặt có chút bầu bĩnh hơn, thân hình cũng trông béo ra. Anh nhìn cô chăm chú nghi ngờ.“Em...em hình như có gì đó thay đổi thì phải.”An Hạ lúc này mới nhớ mình đang là phụ nữ mang thai, bụng đã dần hiện lên rõ, chân lùi về sau mấy bước miệng ngượng ngạo nói"Đâu có đâu, em vẫn bình thường mà.”Hành động của cô càng khiến cho cậu thêm nghi ngờ hơn mà tiến lên gần chỗ dù sao cũng là một doanh nhân nổi tiếng trên thương trường, với có giác quan nhạy bén thì cậu mới có được ngày hôm nay. Nói cậu không biết gì khi đối diện với người khác thì thật là phí những gì cậu cố gắng bao năm lần nữa đưa tay ra kéo cô lại gần mình, do quá bất ngờ và lo sợ mà An Hạ định xoay người bỏ chạy nhưng nào ngờ Hàn Thiên lại vô tình chạm vào vùng bụng mà kéo lập tức mắt cậu trừng lớn, miệng run rẩy nói lên cảm nghĩ của mình." mang thai sao?” Kể từ sau buổi lễ đính hôn kết thúc, trong lòng Chu Hạo lúc nào cũng cảm thấy như bản thân mất đi thứ gì đó rất quan trọng mà anh không thể nào biết được thứ đó là phải anh đã có được Uyển Nhi rồi sao, cô ấy luôn là người mà đời này anh muốn lấy làm vợ nhất, nhưng ngay tại buổi tiệc vài ngày trước anh lại không có thái độ gì là vui vẻ mà thông báo chuyện vui đến mọi Hạo ngồi trên bàn làm việc, tay thì vẫn ký tên lên văn kiện một cách linh hoạt nhưng tâm trí thì sáo rỗng không biết đang nghĩ suy chuyện A đã vào phòng nãy giờ mà anh cũng không nhận ra, cậu đi đến đứng trước bàn làm việc rồi nhìn anh chăm chăm. Cứ nghĩ anh sẽ phát giác ra sự xuất hiện của cậu trong phòng nhưng đứng một lúc lâu vẫn không thấy Chu Hạo phản ứng, Tiểu A đành lên tiếng"Tổng giám đốc! Anh sao vậy?"Nghe tiếng kêu, lúc này Chu Hạo mới hoàn hồn lại, đặt cây bút xuống rồi ngã người về sau dựa vào ghế. Dáng vẻ mệt mỏi trông thấy, hai tay anh đưa lên xoa nhẹ hai bên thái dương."Tôi không sao, chỉ là mấy ngày nay trong người hơi khó chịu chút thôi.""Có cần kêu bác sĩ đến khám không ạ?""Không cần, mà cậu vào đây có chuyện gì?" Nhờ anh nhắc nhở, Tiểu A mới nhớ ra mình vào đây có việc quan trọng cần nói."Theo như những gì anh phân phó kêu tôi đi tìm phu nhân...à không An Hạ tiểu thư thì cho đến giờ tôi vẫn không có tin tức của cô ấy. Tôi đã lục tung hết thành phố A này lên nhưng không thấy bóng dáng của cô ấy đâu hết, e là cô ấy đã đến thành phố khác sinh sống rồi."Đầu Chu Hạo ngày càng đau hơn, nghe tin không tìm thấy cô tim anh lại đập liên hồi như cảm nhận được đồ của mình bỗng nhiên biến mất khỏi tầm kiểm soát của mình.“Tôi cho cậu thời hạn ba ngày lục hết mọi ngóc ngách của những thành phố trong cả nước cũng phải tìm cho bằng được cô ấy. Nếu không thì cậu không cần đến Chu Thị làm việc nữa."Mặt Tiểu A xanh lại, vội vàng trả lời. "Tôi...tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."Đợi Tiểu A đi xong, anh buông lỏng bản thân mà nhắm chặt mắt nhớ cô rồi, không hiểu sao anh lại nhớ cô đến dáng vẻ quật cường không chịu thua của cô, nhớ dáng người nhỏ nhắn nhưng lại can đảm chống đối với anh đến cùng. Liệu trên thế giới này có bao nhiêu cô gái có lá gan lớn giống như cô đối xử với anh như thế?Anh đưa tay lên ôm lấy đầu, cố gắng nhớ lại những hình ảnh của cô khi ở cạnh anh còn xót lại trong trí nhớ.[...] Vì đã đính hôn với nhau nên Uyển Nhi đã dọn đến ở cùng với Chu Hạo, nhưng anh lại không cho phép cô ta ở chung phòng với anh vì hiện giờ giữa bọn họ chưa phải vợ chồng chính Nhi cô ta nghe xong tức lắm, không phải cô ta không nghe ngóng được gì, cô ta biết hết. Căn phòng đó Chu Hạo cũng chưa từng cho An Hạ vào với lý do phòng đó chỉ thuộc về cô ta và tại sao bây giờ có thể ở chung thì anh lại viện cớ không cho lúc Uyển Nhi lo sợ đủ điều, cô ta sợ anh thay lòng rồi, cô ta sợ anh đã có tình cảm với người phụ nữ kia mất rồi. Nhưng Uyển Nhi không cam tâm, cô ta muốn có tất cả bao gồm thân thể của anh và tài sản nhà họ Lệ sợ con trai mình đi làm suốt ngày sẽ khiến cho con dâu yêu quý của mình cảm thấy cô đơn, buồn bã mà đã đến biệt thự thăm cô ngày dọn về đây ở, cô ta đối với người làm chả ra gì nhất là khi không có sự hiện diện của Chu Hạo. Quản gia Lý và mọi người ai cũng không thích cô ta và cảm thấy có lỗi với phu nhân lúc trước vì đã đối xử tệ với cô ấy, thậm chí một lời chào tạm biệt cũng không thể nói được."Các người còn đứng đó làm gì, màu gọt trái cây mang lên cho tôi ăn mau. Mấy người nên nhớ tôi là vợ của Hạo, là chủ nhân của căn biệt thự này, phận người làm như mấy người là phải nghe theo lời của tôi."Sợ cô ta lại giở trò nói xấu với cậu chủ mà ai cũng nhẫn nhịn mà làm trái cây lên, Uyển Nhi thư thả nằm dài trên ghế số pha. Vừa ăn vừa dán mắt vào màn hình xem phim tình cảm.“Dạ thưa phu nhân mới đến."Nghe bên ngoài có tiếng động, Uyển Nhi ngồi ngay dậy chồm người nhìn ra ngoài. Thấy người đến là Tổng Lệ, cô ta lập tức dọn dẹp mọi thứ cho ngay ngắn lại rồi mang dép chạy ra đón bà. "Con thưa mẹ”Thấy cô ta, bà lập tức nở nụ cười thật tươi rồi giọng nhỏ nhẹ lên tiếng“Mẹ sợ Hạo nó đi suốt con ở nhà một mình sẽ buồn nên đến đây trò chuyện với con cho vui.”"Dạ mẹ đến là con vui rồi."Người làm thấy vẻ nịnh nọt của cô ta đối với phu nhân mà thầm ghen ghét trong lòng, tại sao trên đời lại có người giả tạo như thế chứ."Con nói ta nghe xe, từ ngày về đây sống Hạo nó có đối xử tốt với con không?""Anh ấy rất là yêu thương con nên mẹ cứ yên tâm đi a, nhờ có mẹ mà con được gả cho anh ấy, con cảm ơn mẹ rất nhiều.” Tổng Lệ đưa tay vỗ mấy cái lên mu bàn tay cô ta, giả vờ trách mắng."Con cứ vậy, mẹ là mẹ rất thích người con dâu như con nên mới tìm cách tống cổ cô gái kia đi và tìm cách cho bà nội tức giận mà đồng ý hôn sự này.""Ta không ngờ con nhỏ đó lại dễ dàng bỏ đi như vậy xem ra cũng tốt. Hạo nó khi nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của con sẽ xiêu lòng ngay, nên con cứ làm theo kế hoạch của mẹ vậy là thành công”Cô ta ngoài mặt thì nở nụ cười dịu dàng nhưng trong lòng thì thầm khinh bỉ đối với ta đầu phải là đứa ngốc đến mức không biết thế mạnh của bản thân là gì mà không biết cách lấy lòng Chu Hạo. Những chiêu thức bà ta đưa ra chỉ là những thứ cô ta đã dùng rồi mà sân, người đàn ông nghe hết toàn bộ câu chuyện của họ. Hai tay để bên hông của người đàn ông siết chặt lại đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt khiến nó rỉ máu cũng không có cảm giác đau đớn mắt của người đó nhìn họ rất dữ tợn, răng nghiến lại như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, vừa đó không ai khác chính là Chu Hạo. Hôm nay anh thấy mình không còn đủ tỉnh táo để làm việc mà muốn về sớm, nhưng không ngờ vì vậy mà anh biết được một chuyện đáng kinh tởm như vậy từ mẹ ruột và người con gái mình từng yêu thương. Anh nhất định sẽ cho người đi điều tra xem chân tướng phía sau là như thế đời anh ghét nhất là bị người ta qua mặt, dù cho có là người thân của anh đi nữa anh cũng không cho phép."Tốt nhất hai người đừng làm tôi biết được chuyện xấu gì.”Anh không đi vào trong với họ và quay ngược trở ra lái xe rời đi, anh muốn hẹn một người để nói chuyện. Anh biết chắc em ấy sẽ biết được gì đó mới cùng bà nội cùng lúc lên tiếng chấp nhận hôn nhân của anh và Uyển lấy điện thoại ra bấm một dãy số quen thuộc, bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng nói của người phụ nữ hết sức lạnh nhạt."Anh gọi em..."Nhưng chưa nói hết câu thì bị anh chen ngang vào."Đến nhà hàng cũ gặp anh."Chỉ một câu ngắn gọn không đầu không đuôi với đối phương như thế xong anh tắt máy ngay, bây giờ tâm trạng của anh rất chỉ muốn tìm thứ gì đó để phát tiết ngay lúc ai có thể chấp nhận được mình bị lừa cả.