cô vợ nữ cường của chu tổng

Anh bị cha xua đuổi, ghét bỏ vì mê tín. Người chồng trên danh nghĩa của cô luôn nghĩ về cô như một người phụ nữ bẩn thỉu. Chương mới nhất Danh sách các chương: Vợ Cường Đô La của tổng giám đốc Chu – Diệp An Hạ (Full ngoại truyện) Thúc giục: Cô vợ nữ cường của chu tổng - (Chương 134) - Tác giả Quỷ Quỷ Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. gohetualind1972. Kể từ sau buổi lễ đính hôn kết thúc, trong lòng Chu Hạo lúc nào cũng cảm thấy như bản thân mất đi thứ gì đó rất quan trọng mà anh không thể nào biết được thứ đó là phải anh đã có được Uyển Nhi rồi sao, cô ấy luôn là người mà đời này anh muốn lấy làm vợ nhất, nhưng ngay tại buổi tiệc vài ngày trước anh lại không có thái độ gì là vui vẻ mà thông báo chuyện vui đến mọi Hạo ngồi trên bàn làm việc, tay thì vẫn ký tên lên văn kiện một cách linh hoạt nhưng tâm trí thì sáo rỗng không biết đang nghĩ suy chuyện A đã vào phòng nãy giờ mà anh cũng không nhận ra, cậu đi đến đứng trước bàn làm việc rồi nhìn anh chăm chăm. Cứ nghĩ anh sẽ phát giác ra sự xuất hiện của cậu trong phòng nhưng đứng một lúc lâu vẫn không thấy Chu Hạo phản ứng, Tiểu A đành lên tiếng"Tổng giám đốc! Anh sao vậy?"Nghe tiếng kêu, lúc này Chu Hạo mới hoàn hồn lại, đặt cây bút xuống rồi ngã người về sau dựa vào ghế. Dáng vẻ mệt mỏi trông thấy, hai tay anh đưa lên xoa nhẹ hai bên thái dương."Tôi không sao, chỉ là mấy ngày nay trong người hơi khó chịu chút thôi.""Có cần kêu bác sĩ đến khám không ạ?""Không cần, mà cậu vào đây có chuyện gì?" Nhờ anh nhắc nhở, Tiểu A mới nhớ ra mình vào đây có việc quan trọng cần nói."Theo như những gì anh phân phó kêu tôi đi tìm phu nhân...à không An Hạ tiểu thư thì cho đến giờ tôi vẫn không có tin tức của cô ấy. Tôi đã lục tung hết thành phố A này lên nhưng không thấy bóng dáng của cô ấy đâu hết, e là cô ấy đã đến thành phố khác sinh sống rồi."Đầu Chu Hạo ngày càng đau hơn, nghe tin không tìm thấy cô tim anh lại đập liên hồi như cảm nhận được đồ của mình bỗng nhiên biến mất khỏi tầm kiểm soát của mình.“Tôi cho cậu thời hạn ba ngày lục hết mọi ngóc ngách của những thành phố trong cả nước cũng phải tìm cho bằng được cô ấy. Nếu không thì cậu không cần đến Chu Thị làm việc nữa."Mặt Tiểu A xanh lại, vội vàng trả lời. "Tôi...tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."Đợi Tiểu A đi xong, anh buông lỏng bản thân mà nhắm chặt mắt nhớ cô rồi, không hiểu sao anh lại nhớ cô đến dáng vẻ quật cường không chịu thua của cô, nhớ dáng người nhỏ nhắn nhưng lại can đảm chống đối với anh đến cùng. Liệu trên thế giới này có bao nhiêu cô gái có lá gan lớn giống như cô đối xử với anh như thế?Anh đưa tay lên ôm lấy đầu, cố gắng nhớ lại những hình ảnh của cô khi ở cạnh anh còn xót lại trong trí nhớ.[...] Vì đã đính hôn với nhau nên Uyển Nhi đã dọn đến ở cùng với Chu Hạo, nhưng anh lại không cho phép cô ta ở chung phòng với anh vì hiện giờ giữa bọn họ chưa phải vợ chồng chính Nhi cô ta nghe xong tức lắm, không phải cô ta không nghe ngóng được gì, cô ta biết hết. Căn phòng đó Chu Hạo cũng chưa từng cho An Hạ vào với lý do phòng đó chỉ thuộc về cô ta và tại sao bây giờ có thể ở chung thì anh lại viện cớ không cho lúc Uyển Nhi lo sợ đủ điều, cô ta sợ anh thay lòng rồi, cô ta sợ anh đã có tình cảm với người phụ nữ kia mất rồi. Nhưng Uyển Nhi không cam tâm, cô ta muốn có tất cả bao gồm thân thể của anh và tài sản nhà họ Lệ sợ con trai mình đi làm suốt ngày sẽ khiến cho con dâu yêu quý của mình cảm thấy cô đơn, buồn bã mà đã đến biệt thự thăm cô ngày dọn về đây ở, cô ta đối với người làm chả ra gì nhất là khi không có sự hiện diện của Chu Hạo. Quản gia Lý và mọi người ai cũng không thích cô ta và cảm thấy có lỗi với phu nhân lúc trước vì đã đối xử tệ với cô ấy, thậm chí một lời chào tạm biệt cũng không thể nói được."Các người còn đứng đó làm gì, màu gọt trái cây mang lên cho tôi ăn mau. Mấy người nên nhớ tôi là vợ của Hạo, là chủ nhân của căn biệt thự này, phận người làm như mấy người là phải nghe theo lời của tôi."Sợ cô ta lại giở trò nói xấu với cậu chủ mà ai cũng nhẫn nhịn mà làm trái cây lên, Uyển Nhi thư thả nằm dài trên ghế số pha. Vừa ăn vừa dán mắt vào màn hình xem phim tình cảm.“Dạ thưa phu nhân mới đến."Nghe bên ngoài có tiếng động, Uyển Nhi ngồi ngay dậy chồm người nhìn ra ngoài. Thấy người đến là Tổng Lệ, cô ta lập tức dọn dẹp mọi thứ cho ngay ngắn lại rồi mang dép chạy ra đón bà. "Con thưa mẹ”Thấy cô ta, bà lập tức nở nụ cười thật tươi rồi giọng nhỏ nhẹ lên tiếng“Mẹ sợ Hạo nó đi suốt con ở nhà một mình sẽ buồn nên đến đây trò chuyện với con cho vui.”"Dạ mẹ đến là con vui rồi."Người làm thấy vẻ nịnh nọt của cô ta đối với phu nhân mà thầm ghen ghét trong lòng, tại sao trên đời lại có người giả tạo như thế chứ."Con nói ta nghe xe, từ ngày về đây sống Hạo nó có đối xử tốt với con không?""Anh ấy rất là yêu thương con nên mẹ cứ yên tâm đi a, nhờ có mẹ mà con được gả cho anh ấy, con cảm ơn mẹ rất nhiều.” Tổng Lệ đưa tay vỗ mấy cái lên mu bàn tay cô ta, giả vờ trách mắng."Con cứ vậy, mẹ là mẹ rất thích người con dâu như con nên mới tìm cách tống cổ cô gái kia đi và tìm cách cho bà nội tức giận mà đồng ý hôn sự này.""Ta không ngờ con nhỏ đó lại dễ dàng bỏ đi như vậy xem ra cũng tốt. Hạo nó khi nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của con sẽ xiêu lòng ngay, nên con cứ làm theo kế hoạch của mẹ vậy là thành công”Cô ta ngoài mặt thì nở nụ cười dịu dàng nhưng trong lòng thì thầm khinh bỉ đối với ta đầu phải là đứa ngốc đến mức không biết thế mạnh của bản thân là gì mà không biết cách lấy lòng Chu Hạo. Những chiêu thức bà ta đưa ra chỉ là những thứ cô ta đã dùng rồi mà sân, người đàn ông nghe hết toàn bộ câu chuyện của họ. Hai tay để bên hông của người đàn ông siết chặt lại đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt khiến nó rỉ máu cũng không có cảm giác đau đớn mắt của người đó nhìn họ rất dữ tợn, răng nghiến lại như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, vừa đó không ai khác chính là Chu Hạo. Hôm nay anh thấy mình không còn đủ tỉnh táo để làm việc mà muốn về sớm, nhưng không ngờ vì vậy mà anh biết được một chuyện đáng kinh tởm như vậy từ mẹ ruột và người con gái mình từng yêu thương. Anh nhất định sẽ cho người đi điều tra xem chân tướng phía sau là như thế đời anh ghét nhất là bị người ta qua mặt, dù cho có là người thân của anh đi nữa anh cũng không cho phép."Tốt nhất hai người đừng làm tôi biết được chuyện xấu gì.”Anh không đi vào trong với họ và quay ngược trở ra lái xe rời đi, anh muốn hẹn một người để nói chuyện. Anh biết chắc em ấy sẽ biết được gì đó mới cùng bà nội cùng lúc lên tiếng chấp nhận hôn nhân của anh và Uyển lấy điện thoại ra bấm một dãy số quen thuộc, bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng nói của người phụ nữ hết sức lạnh nhạt."Anh gọi em..."Nhưng chưa nói hết câu thì bị anh chen ngang vào."Đến nhà hàng cũ gặp anh."Chỉ một câu ngắn gọn không đầu không đuôi với đối phương như thế xong anh tắt máy ngay, bây giờ tâm trạng của anh rất chỉ muốn tìm thứ gì đó để phát tiết ngay lúc ai có thể chấp nhận được mình bị lừa cả. "Buông ra, thả tôi ra, Chu Hạo anh làm gì vậy? Mau bỏ tôi ra.""Câm miệng."Hôm nay là ngày kết hôn của Tổng giám đốc Chu thị, bên ngoài mọi người đều thấy đây là một cặp đôi vô cùng hạnh phúc nhưng bên trong nó lại không như Hạo từ trên xe Rolls-Royce đời mới bước xuống, sau đó đi vòng qua phía bên kia năm lấy cổ tay An Hạ lôi kéo cô một cách thô bạo vào Hạ là cô dâu mới được gả cho Chu Hạo dưới sự ép buộc của bà nội quản gia thấy thiếu gia của mình hành động như vậy với thiếu phu nhân thì hai đầu lông mày vô thức nhíu lại tỏ vẻ lo lắng, bà đi đến trước mặt Chu Hạo ngăn cậu lại."Thiếu gia! Cậu làm gì vậy? Thiếu phu nhân mới về nhà chúng ta nên còn có vẻ lạ lẫm chưa quen nơi này, cậu làm như thế càng làm cho cô ấy lo sợ thêm thôi. Cậu bình tĩnh buông thiếu phu nhân ra đi rồi có gì thì từ từ mà giải quyết, chứ đừng động tay động chân như thế không hay.”Chu Hạo lạnh lùng lên tiếng"Tránh ra.""Thiếu gia cậu...”"Tôi nói tránh ra”Nhìn thấy Chu Hạo tức giận, bác quản gia cảm thấy hơi chăm sóc thiếu gia từ nhỏ nên làm sao không hiểu tính tình của cậu được, nhưng hôm nay là ngày cậu kết hôn mà lại đối xử tệ với cô dâu của mình như vậy rồi, có lẽ cuộc sống sau này của thiếu phu nhân sẽ khổ lắm đây. Bác quản gia thở ra một hơi rồi lén nhìn qua An Hạ với ánh mắt thông cảm cùng chua xót cho Hạ nhận được ánh mắt của bà mà sống mũi cay cay, xong cô chỉ biết cúi mặt xuống không dám đối diện với cái nhìn thương xót đó của bà chỉ mới về đây chưa đến một ngày mà đã bị người chồng trên danh nghĩa này thô lỗ mạnh bạo như vậy rồi. Thấy cô không dám nhìn mình, quản gia Lý cũng thức thời mà tránh sang một bên nhường lối đi cho hai người. Chu Hạo thấy vậy, liền không chút do dự nắm tay cô mà mạnh mẽ kéo lên lầu không nói tiếng nào."Buông ra, đau quá tôi có làm gì anh đâu.” An Hạ ở đằng sau không nhịn được mà kêu lên, cùng với đó là cố gắng thoát khỏi bàn tay đang nắm của anh. Nhưng cô là con gái sao có thể chống lại được sức một người đàn ông cao to như anh. Hết cách, cô đành im lặng mặc cho anh muốn làm gì thì làm.[...]Bước vào Hạo ném An Hạ lên Hạ hốt hoảng cùng choáng ván một phen, chưa kịp định hình đã bị thân thể cao lớn của anh đè lên, rồi nhanh Cảm giác bây giờ của cô là nghẹt thở, khó chịu, mắt cũng như cắt dùng tay ra sức bóp lấy cổ Hạo bắn ánh mắt đỏ ngầu giận dữ về phía cô, rồi chất vấn."Nói, cô đã dùng kế gì để được bà nội và ba tôi chấp nhận cô?""Tôi...tôi"An Hạ rất muốn trả lời nhưng cổ bị anh giữ chặt nên những lời nói cũng bị chặn lại, xong chỉ biết đưa mắt nhìn Hạo không nghe được câu trả lời từ cô thì càng tức điên lên.“Tôi hỏi sao cô không trả lời hả?” càng nói anh càng dùng sức ở bàn tay hơn.“Thả...thả.”Cô thật sự chịu hết nổi rồi, nếu cứ bị anh ta làm như thế này thì cô nhất định sẽ mất mạng, cô phải nghĩ cách để tránh thoát mới Hạ vùng vẫy lấy hai tay gỡ bàn tay anh ra, nhưng dù cô cố đến mấy cũng không thể tách ra lát bắt đầu mệt mỏi và đầy tuyệt vọng nên buông thả hai tay xuống, rồi cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại cho anh muốn làm sao thì thấy được ánh mắt chịu chết của cô thì nhếch môi cười một cách khinh bỉ nói"Cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng cho cô chết vậy sao?”"Một người nham hiểm như cô cực khổ lắm mới vào được nhà họ Chu này, thì làm sao tôi có thể cho cô ra đi một cách thanh thản như thế. Tôi sẽ khiến cho cô phải hối hận về những gì mà cô đã gây ra."Chu Hạo chậm rãi nới lỏng tay ra, rồi thu tay về. Cổ cô được thả lỏng thì lập tức truyền đến những trận ho sặc sụa và cố gắng hít thở để trở lại trạng thái bình thường, xong nhìn anh."Tôi không phải là người như thế.”Chu Hạo lạnh nhạt nhìn cô xong lấy bàn tay vuốt ve dọc má cô, An Hạ muốn né tránh nhưng anh đã nhanh hơn bóp lấy cằm cô lại, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, rồi nghiến răng nói“Cô còn non lắm nên đừng có diễn trước mặt tôi, bà và ba tôi cô có thể qua mặt nhưng tôi thì không."Cô nhìn thắng vào mắt anh, giọng thều thào hỏi "Tại sao anh không nghe tôi giải thích? Nếu anh ghét tôi thì sao phải cưới tôi về?"Nghe được câu hỏi của cô, anh liền bật cười rồi từ trên cao đưa ánh mắt câm thù về phía cô."Cô nghĩ tôi muốn cưới cô sao? Cũng do cô mà người con gái tôi yêu mới bỏ tôi đi, cô nghĩ xem tôi nên tính sổ với cô sao đây?”"Tôi không có làm gì cả, anh buông tha cho tôi đi.” "Buông tha? Cô đừng mơ tưởng, tốt nhất nên ngoan ngoãn mà thực hiện nghĩa vụ của một người vợ đi.” Nói xong Chu Hạo đưa tay lên tháo cà vạt xuống, tiếp sau đó là cởi áo khoác ra rồi bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi. An Hạ thấy những hành động như thể của anh thì liền hoảng sợ lo lắng mà lui ra sau, tới khi chạm đến bức tường sau lưng thì mới ngừng lại, đưa ánh mắt phòng bị nhìn anh."Biết sợ rồi sao? Có muộn rồi không?” “Anh...anh muốn làm gì? Tôi... tôi muốn đi tắm rồi nghỉ ngơi, cả ngày hôm nay đã quá mệt rồi.” Cô nói xong thì bước nhanh xuống giường toan tính chạy vào nhà tắm, nhưng khi chân vừa đụng xuống sàn thì lập tức bị Chu Hạo tóm được, rồi quăng mạnh lên giường. Hạ Du cảm nhận được cái đau đớn truyền đến, xong nhu mài hỏi anh"Anh làm gì thế? Tôi...tôi muốn đi tắm.”Lúc này Chu Họa đã cởi bỏ hết tất cả các cúc áo ra, xuất hiện trước mặt An Hạ giờ đây là một thân hình đẹp một cách hoàn mỹ. Cơ ngực săn chắc với sáu múi cuồn cuộn, cô nhìn thấy thì bất giác mặt đỏ ứng không thể trách cô vì đây là lần đầu cô thấy thân thể trần trụi của đàn Hạo thấy mặt cô đỏ lên thì liền cuối người xuống, kề môi gần lỗ tai cô rồi thì thầm"Sao? Cô đang có ham muốn với cơ thể tôi chứ gì? Cô muốn lên giường với tôi lắm rồi đúng không?”" nói bậy bạ gì đó, tôi không hề có ý đó.”An Hạ quay mặt ra chỗ khác không dám nhìn anh thêm nữa, cô rất muốn chạy trốn ngay lúc này, cô không còn mặt mũi nào mà có thể ở đây được sao lại cảm thấy ngượng ngùng ngay lúc này chứ, bây giờ điều cô nên làm là phải ngăn chặn lại hành vi của anh mới đúng. Vì sự hấp dẫn của anh mà khiến cô suýt chút nữa quên luôn nghĩa vụ bảo vệ thân thể của mình cho thật tốt. Dù biết đã là vợ chồng với nhau thì chuyện này sẽ phải xảy ra, nhưng anh đã nói lấy cô vì trả thù thì cái quý giá này cô không muốn dành cho người không yêu mình.“Hừ! Người như cô không biết ngủ với biết bao nhiêu thắng rồi mà còn ở đây giả bộ thanh cao trước mặt tôi. Tôi đây thấy nhiều rồi, muốn lạc mềm buộc chặt với tôi à?” Cô nghe anh chế nhạo mình thì không nhịn được quát lớn."Anh không được nói tôi như vậy, anh dựa vào cái gì mà có thể phán xét con người tôi?"Thấy An Hạ tức giận anh đột nhiên cười phá lên thật to"Ha ha ha"Cười xong Chu Hạo lấn nhanh tới ép An Hạ nằm xuống. Diệp An Hạ là một cô gái đáng thương, vì mê tín dị đoan mà bị cha mình xua đuổi, lớn lên còn bị ép cô không cam tâm tình nguyện thế nhưng gia đình quyền thế kia cũng không buông tha ràng cô không hề biết gì cả lại còn bắt ép cô nhận một người xa lạ làm chồng, thế mà người chồng trên danh nghĩa kia còn trút hết tức giận lên người cô, lại còn coi cô là người phụ nữ tâm cơ, dơ bẩn... Hôm nay là ngày Chu Hạo và Uyển Nhi đính hôn với nhau, sau khoảng thời gian dài suy nghĩ và dưới sự ép buộc, hối thúc của Tống Lệ cộng thêm sự thờ ơ không quan tâm của nội Chu và Thiên Băng đã khiến Chu Hạo phải chấp nhận chuyện Nhi nhìn mình trong gương khẽ nhếch môi, trong gương cô ta diện một bộ váy cưới sang trọng màu trắng tinh khôi. Đây là mẫu váy cưới được Tống Lệ cho nhà thiết kế bên Pháp làm riêng cho cô bản thân được coi trọng như thế trong lòng cô ta càng tỏ ra kiêu ngạo với người làm trong gia đình phòng đột nhiên bật mở ra, đi vào trong chính là Tống Lệ. Bà ta thấy Uyển Nhi ngồi đó mặt lộ rõ nét tươi cười nhấc chân bước từng bước đi về phía cô đến trước mặt bà ta để tay lên vai Uyển Nhi."Chúc mừng con sắp trở thành phu nhân của Chu Thị."Uyển Nhi xoay người sang giả vờ bộ dạng ngượng ngùng, cúi mặt xuống ấp úng nói" không ngờ sẽ có ngày được làm vợ của Hạo một cách chính thức như thế này."“Đứa ngốc, con là người mà Chu Hạo yêu nhất thì sớm muộn gì con cũng sẽ gả cho nó mà thôi, con có gì đâu mà phải xúc động như thế.""Dạ"Tống Lệ vỗ nhẹ mấy cái lên mu bàn tay Uyển Nhi, nói giọng dụ dỗ."Nào, vậy bây giờ kêu ta một tiếng mẹ chồng xem sao. Ta chờ tiếng kêu này của con lâu lắm rồi đấy.”Nhân lúc Tống Lệ không để ý, Uyển Nhi khẽ nhếch mày một cái, lòng thầm khinh bỉ bà ngờ bà ta lại dễ bị dụ như vậy, có thể bị mình qua mặt dễ dàng như thế."Sao còn ngây ra đó, con kêu đi chứ.”Tổng Lệ đưa ánh mắt mong đợi nhìn cô ta, bà nhìn cô ta như một đứa dâu ngoan của đúng thôi, so về địa vị, ngoại hình thì chỉ có Uyển Nhi là bà cảm thấy xứng đôi với Chu Hạo nhất. Người sợ bị mất mặt về gia thế như Tống Lệ thì đây là một hôn nhân cực kì tốt trong mắt bà ta.[.Trong căn phòng kế bên phòng của Uyển Nhi, Chu Hạo thần thờ nhìn cảnh vật bên như vậy mà đã trôi qua ba tháng rồi, kể từ ngày gặp An Hạ ở căn nhà hoang để ký giấy ly hôn thì cho đến nay cũng không còn thấy mặt của cô A đứng phía sau, thở dài nhìn Tổng giám đốc của mình đứng bơ vơ bên đó. Cả hai lần kết hôn của bản thân đều bị người ta bắt ép mà không được quyền quyết phúc của bản thân không được lựa chọn thì có thể hạnh phúc hay không?Có điều cậu không hiểu là lúc trước có phu nhân rồi thì Tổng giám đốc muốn ly hôn để cưới Uyển Nhi, bây giờ chuyện đó sắp thành sự thật rồi thì giám đốc lại không chăng anh nhớ phu nhân và hối hận rồi?"Tổng giám đốc! Anh làm sao thế? Hôm nay là lễ đính hôn của anh và cô Uyển Nhi, anh nên vui vẻ mới đúng chứ."Hai tay để bên người bỗng siết chặt lại, cố kìm nén cảm xúc khó chịu trong vẫn nhìn chằm ngoài kia, miệng bất giác mở ra nói“Cậu nghĩ xem bây giờ An Hạ đang ở đâu?""Tôi..tôi nghĩ cô ấy đang đi tìm hạnh phúc của đời mình rồi, tôi thấy cô ấy xứng đáng có được điều đó.”Tiểu A nhìn bóng lưng cô đơn của anh và cố tình nói những lời đó để kích thích xem anh phản ứng như thế nào. Cậu muốn xem Tổng giám đốc có tình cảm với thiếu phu nhân hay cậu nghĩ nhiều rồi, trên mặt Chu Hạo vẫn thảnnhiên không xuất hiện tia biểu cảm nào khó chịu, thay vào đó là bình tĩnh xoay người lại đi ra ngoài."Chúng ta nên đến buổi lễ thôi."[.Hàn Thiên tức giận khi nghe được Chu Hạo đã đồng ý lời yêu cầu của người nhà mà đính hôn với Uyển không thèm đến tham dự mà đặt vé máy bay, bay qua Mỹ tìm An Nhã từ nhà bếp đi lên cầm lấy đĩa trái cây đặt lên bàn cho An Hạ. Cô ở với An Hạ mà từ một luật sư không hay vào bếp mà nay phải tập làm công việc nội Hạ nằm trên ghế, tay cầm lấy trái dâu vừa ăn nhồm nhoàm vừa đưa mắt nhìn một bộ phim tình cảm đang chiếu trên khi cô trải qua thời kỳ ốm nghén kinh khủng của những tháng đầu thai kỳ thì giờ đây An Hạ đã có thể ăn được mọi thứ, thậm chí cô còn ăn rất nhiều Hạ thường nói đùa rằng, cô ấy ăn bù cho những tháng mình bị cấm Nhã ngồi xuống kế bên cô, tay không tự chủ được mà vuốt ve phần bụng hơi nhô lên của An Hạ. Miệng khẽ nói"Bé cưng có vẻ ngày càng lớn rồi."“Dĩ nhiên, dưới sự ăn mất kiểm soát của mình thì đứa bé sẽ thật khỏe mạnh mà lớn nhanh."Miệng thì ngậm một đống trái cây nhưng cô vẫn cố nói lên niềm tự hào mà bản thân làm vì cửa đột nhiên reo lên, Dĩ Nhã vội đứng dậy đi trước mặt cô ấy bây giờ chính là Hàn Thiên, Di Nhã liếc mắt nhìn vào trong nhà, đáy mắt hiện rõ tia lo không thể để anh ta thấy bộ dạng của An Hạ ngay lúc này được."Anh tới đây khi nào thế?"Hàn Thiên cứ nghĩ người đi ra là An Hạ định tạo bất ngờ cho cô nhưng không ngờ người mà mình gặp lại là cô luật sư của cô.“Tôi đến tìm An Hạ."“Cậu ấy không có ở đây.”Di Nhã vội nói ngay, nhưng An Hạ ở trong vì thấy cô ấy đi ra ngoài lâu quá mà nói vọng ra."Ai đấy Nhã?"Di Nhã muốn khóc thét trong lòng, trong khi cô cố giấu giếm không để Hàn Thiên phát hiện thì chính An Hạ là người đã phá hết mọi chuyện của cô."Vì sao cô lại nói dối tôi?"Hàn Thiên không để ý đến Di Nhã nữa mà đẩy cô ấy ra bản thân lách người đi vào trong."Em dâu."Thấy cô ngồi quay lưng về phía mình, cậu hét lớn Hạ đang cắn miếng táo, nghe tiếng kêu giật mình đánh rơi luôn miếng còn lại chưa kịp bỏ vào quay mặt ra sau bắt gặp Hàn Thiên đứng yên ngay đó, ánh mắt xuất hiện tia cười, cô đứng ngay dậy chạy thật nhanh lại sà vào lòng cậu."Anh qua đây từ lúc nào sao không nói em một tiếng để em ra đón."Hàn Thiên đưa tay ra ôm lấy cô, tay xoa nhẹ lên mái tóc An Hạ một cách nuông phụ nữ này luôn khiến cho cậu mỗi khi nhìn thấy đều muốn bảo vệ, che chở mà không hề xuất hiện một thứ gì gọi là tình cảm nam nữ giữa hai Nhã đứng phía sau, hai tay đan vào nhau, hai đầu lông mày nhíu chặt sát như thế thì bị phát hiện cho mà cảm giác có cái gì đó lạ lạ, cậu kéo cô ra rồi nhìn từ trên Hạ mặc một chiếc váy khá rộng, mặt có chút bầu bĩnh hơn, thân hình cũng trông béo ra. Anh nhìn cô chăm chú nghi ngờ.“Em...em hình như có gì đó thay đổi thì phải.”An Hạ lúc này mới nhớ mình đang là phụ nữ mang thai, bụng đã dần hiện lên rõ, chân lùi về sau mấy bước miệng ngượng ngạo nói"Đâu có đâu, em vẫn bình thường mà.”Hành động của cô càng khiến cho cậu thêm nghi ngờ hơn mà tiến lên gần chỗ dù sao cũng là một doanh nhân nổi tiếng trên thương trường, với có giác quan nhạy bén thì cậu mới có được ngày hôm nay. Nói cậu không biết gì khi đối diện với người khác thì thật là phí những gì cậu cố gắng bao năm lần nữa đưa tay ra kéo cô lại gần mình, do quá bất ngờ và lo sợ mà An Hạ định xoay người bỏ chạy nhưng nào ngờ Hàn Thiên lại vô tình chạm vào vùng bụng mà kéo lập tức mắt cậu trừng lớn, miệng run rẩy nói lên cảm nghĩ của mình." mang thai sao?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười vui vẻ của bà. "Con có ăn hiếp cháu dâu của bà không? Sao không chở con bé qua đây chơi với bà?”"Con rất bận”"Bận thì bận nhưng phải tranh thủ thời gian ở với vợ mình.”"Con đã nói rồi, con chỉ làm theo ý nội cưới cô ta chứ con không có nghĩa vụ chăm sóc cô ta như một người vợ chân chính của mình, bởi vì cô ta không phải người con yêu” An Hạ ngồi đó siết chặt lấy đôi đũa trong tay, lời anh nói cô nghe không sót một chữ, tim bỗng nhiên đau nhói khi nghe những lời đó. Biết là anh không thích mình nhưng khi chính tai nghe thấy thì nó vô cùng đau đớn, không phải vì tình yêu mà nó như một lời tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng của Chu nghe xong liền tức giận quát anh."Anh mà làm cho cháu dâu tôi buồn tôi chết cho anh coi.”Tay đưa lên day day trán, anh vội nói"Nội có thôi cái việc đem cái chết ra đe dọa con được không?""Tôi là muốn tốt cho anh, anh còn muốn như thế nào nữa?”"Muốn tốt cho con thì nên cho con lấy Uyển Nhi người con yêu mới đúng chứ.”"Nội cấm con nhắc đến người phụ nữ để tiện đó trước mặt nội và nhất là với vợ con. Con bé sẽ buồn khi nghe chồng nó nhắc đến người phụ nữ khác.”"Nội không được nói cô ấy như vậy.”"Không nói nhiều, nay nội gọi một là hỏi thăm tình hình con và cháu dâu. Hai là ngay hôm nay lập tức mang cháu dâu của nội đến công ty bổ nhiệm thư ký cho Tổng giám đốc.”Anh tức giận nắm chặt điện thoại lại."Con không muốn cô ta làm thư ký của con.” "Ta nói vậy đó con tự mà giải quyết, đừng bao giờ nghĩ đến việc đối đầu với ta.”Không cho anh nói thêm lời nào, nội Chu đã tắt máy bỏ anh bên đây đầu đầy vạch nóng giận xoay người đi về hướng cô đang ngồi, An Hạ vừa mới khôi phục lại được tâm trạng, định gắp một miếng thịt đưa vào miệng thì bị anh xuất hiện bất ngờ mà hất đổ nó đi. Xong mạnh bạo nắm tay cô kéo đứng lên, mắt đỏ ngầu nhìn cô."Đi lên lầu chuẩn bị theo tôi đến công ty."An Hạ giật mình với thái độ quá khích của anh, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bên tai nghe anh nói đến công ty với anh, mắt kinh ngạc sau đó khó hiểu nhìn anh."Tới đó làm gì? Tôi còn phải đi làm."Trừng mắt nhìn chằm vào cô.“Đi đến đó làm thư ký, đừng làm tốn thời gian của tôi." "Tôi không đi, tôi có công việc riêng của mình.""Không tới phiên cô quyết định.”"Quản gia Lý.”Bà nãy giờ đứng một bên không dám đi ra ngăn cản sợ anh giận quá mất khổng chế mà hại cô thêm, nên cách duy nhất là đứng quan sát sự việc. Nghe anh gọi mình bà gấp gáp chạy ra."Thiếu gia cậu gọi tôi có việc?"Đẩy mạnh cô qua phía bà, may mà bà đỡ cô kịp nên cô không bị ngã.“Đưa cô ta lên thay đồ nhanh cho tôi, tôi không thích đợi ai đó quá lâu đâu."Nói rồi anh không nhìn lấy cô một cái mà đi nhanh ra xe và mang hơi thở nguy hiểm ngồi vào xe. Tiểu A rùng mình vì trong xe bỗng xuất hiện một hơi thở lạnh lẽo nên vội quay ra sau nhìn. Đến khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của anh thì liền nuốt nước bọt một cái lập tức quay trong nhà, quản gia Lý cũng nhanh chóng dẫn cô đi lên lầu để chuẩn bị mọi thứ. Bà biết tính tình thiếu gia không được tốt, nên là cũng không dám để cậu đợi lâu, nếu không cô sẽ không yên với cậu ấy Hạ thì trước sau như một không hiểu chuyện gì, cô định ăn sáng xong rồi đi làm, nhưng từ đâu bay ra cái tin mà làm thư ký của anh vậy?Từ đầu cho đến cuối mọi việc đều do một tay quản gia Lý làm hết, cô thì thất thần ngồi yên ở đó, đang cố nghĩ xem điều gì khiến anh lại quyết định như khi ngồi vào trong xe thấy sắc mặt anh trầm lại, hơi thở đầy tức giận thì lúc này cô mới chắc chắn biết được là cô từ giờ không được đến nơi lúc trước cô làm nữa. Đang suy nghĩ thì nghe được giọng khó chịu của anh vang lên"Có nhiều việc đó cũng không xong, cô chậm chạp quá rồi đấy.”An Hạ không thèm đôi co với anh mà chỉ cúi đầu xuống nhỏ giọng nói"Xin lỗi.""Hừ!"Anh quay mặt ra cửa xe và không để ý đến cô A nãy giờ đang quan sát cô và sau khi nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, thì cậu có thể đoán được đây là thiếu phu nhân mới được gả về nhà họ Chu, cậu vừa tập trung lái xe vừa lên tiếng"Chào thiếu phu nhân.”An Hạ lúc này mới để ý bên trong xe còn có một người, ngẩng đầu lên nhìn thì xuất hiện trước mắt cô chính là một người đàn ông trẻ tuổi, có thể cậu ta tầm hai mươi bốn hay hai mươi lăm tuổi gì thôi. Cậu ta vừa kêu cô là thiếu phu nhân lại còn lái xe của Chu Hạo, vậy chắc cậu ta là trợ lý thân cận bên anh chuẩn bị lên tiếng đáp trả lại, thì bị giọng nói uy hiếp của Chu Hạo làm lời nói định thốt ra nghẹn lại nơi cổ họng.“Cô ta không phải phu nhân, đây là lần đầu cũng là lần cuối tôi nhắc cậu điều này.”Tiểu A nghe xong mặt tái lại, Tổng giám đốc sao lại đối xử với thiếu phu nhân như thế chứ? Cậu thấy cô ấy cũng xinh đẹp, dịu dàng có thua kém ai đâu. Nhưng đây chỉ là cậu nghĩ ra thôi chứ nào dám nói trước mặt anh. Cậu nhìn lên kính chiếu hậu rồi cẩn thận nói"Tôi đã hiểu Tổng giám đốc.”Xong nhìn sang An Hạ vừa hay chạm phải ánh mắt của cô, cậu gật đầu một cái xem như chào hỏi. Cô thấy cũng gật đầu lại, không lên tiếng được thì dùng hành động vậy, dù sao tên khó ở vẫn ngồi kế bên nên không dám manh động điều dọc đường Tiểu A tập trung lái xe của mình, An Hạ thì ngồi nép ở một bên. Vẻ mặt đăm chiêu không biết tìm cách nào nói cho anh hiểu rằng, cô có công việc sẵn rồi nên không cần phải đến công ty của anh cô đứng trước mặt anh lại không hiểu vì sao trở nên yếu thế hắn đi, cô không biết đã suy nghĩ bao nhiêu cách để nói trực tiếp với anh. Chỉ là vừa mới quay qua thì lại chần chừ mà quay dù ngồi bên này ra vẻ không mấy quan tâm đến cô nhưng anh biết được từng hành động của cô từ lúc lên xe cho đến khinh bỉ trong lòng, tỏ vẻ thanh cao trong khi mình là con người bẩn thỉu. Trên đời này anh ghét nhất là loại người tham tiền mà không từ thủ đoạn, nếu không phải do bà nội ép thì có mơ anh mới cho cô đến công ty của anh, để giờ khắc nào cũng thấy khuôn mặt biết rằng anh chán ghét bộ mặt giả tạo này của cô như thế nào, có thể qua mắt người ngoài bằng bộ dạng thục nữ dịu dàng, nhưng không thể nào qua mắt anh ngay cả tâm cơ của cô ta anh cũng không nhận ra thì thật phí những năm nay anh đứng vững trên thương anh không biết rằng sau này anh đã rất hối hận vì hôm nay đã suy nghĩ như thế với cô và anh cũng nhận ra được đôi khi không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá được một con người. Chính vì lần đánh giá sai này mà khiến anh sắp mất cả vợ lẫn dừng lại trước cửa công ty, anh không nói lời nào và cũng không chờ Tiểu A qua mở cửa cho mình mà đi thẳng vào trong. Cô nhìn theo và không hề tỏ ra chút cảm xúc gì trước thái độ đó của anh, có lẽ trong khoảng thời gian này cô đã dần thích nghi với cái cách hành xử như thế của A đứng khựng ở đó trong giây lát, đưa tay lên gãi đầu rồi đi qua mở cửa cho từ từ bước ra rồi mỉm cười gật đầu với cậu nói"Cảm ơn."